Tôi thẩn thơ giữa đời
Đi tìm ly nước cạn
Ba con đò trôi nghiêng
Bóng đổ dài
Theo tháng ngày lãng đãng
Hoàng hôn!
Loài người rồi
Lao xao gì
Giữa chốn vô ngôn
Mong cầu chập chùng
Không biết làm sao đủ
Khao khát bình an
Nhưng lại mưu cầu trong từng cơn ngủ
Cúi đầu xin hạnh phúc
Nhưng chỉ biết mang vào không học cách bỏ đi
Nước mắt vẫn lăn dài
Trên những cuộc sân si
Cô đơn vẫn lặng im
Bên bóng thời gian nghiệt ngã
Người đời vẫn ngả nghiêng lao vào
Đó cơn dối lừa
Kia cuộc bán mua xa lạ
Trên sắc màu rực rỡ của hoàng hôn
Có khi nào
Thế nhân rồi sẽ vùi chôn
Thoáng trong veo ngày chân trần mới đến
Tiếng cười xông xênh
Giữa đất trời mênh mang vô bờ bến
Cái chạm tay chia sẻ giữa đời
Giữa những tha nhân
Có khi nào
Vô hạn bỗng nhận ra và hoảng hốt dừng chân
Ngỡ ngàng tìm về
Với tự nhiên từ thưở đời còn nguyên thuỷ
Vũ trụ trước sau
Trăng ngàn năm vẫn tựa đầu suy nghĩ
Về chữ đầy chữ khuyết của mùa sau
Có khi nào
Loài người rồi sẽ thấy nhau
Qua từng ly nước cạn
Hoàng hôn
Có khi nào sẽ bình an
Trên những tháng ngày lãng đãng
Và con thuyền
Vẫn hạnh phúc nghiêng trôi…
Saigon, 18/07/2023
Comments