Nhà
Là tiếng thời gian
Lách cách trên ấm nước
Sáng tinh mơ
Trẻ con vùi đầu say ngủ
Người già
Ôm áo ấm nhớ ngày thơ
Nhà
Là chậu cúc sau hè
Cây trúc đào
Ba tỉnh bảy lơ mơ
Con mèo con ú ù
Xoè đuôi tìm bữa sáng
Ren rét ngày đông
Nét trời nửa u nửa rạng
Loay hoay
Tìm nỗi nhớ xuân nào
Nhà
Là ly cà phê ấm bàn tay
Lặng im
Nghe tình thương âm ỉ dâng trào
Ở đây
Lúc này
Còn nhau là vô tận
Chuyện đã qua
Vài năm vui hay mấy mùa lận đận
Chuyện sau này
Ai biết sẽ về đâu
Nhà
Là tiếng bữa cơm chiều
Lục đục ở hiên sau
Bước chân mẹ già
Liu xiu bước ngang chái bếp
Một đời
Lui cui tính tình tang
Cho những chuyện không tên
Chẳng to tát như chữ thành công, sự nghiệp
Mà người đời
Khao khát mấy lần xuân
Nhà
Là nơi trở về
Dẫu ngoài kia
Bao sóng gió mấy gian truân
Chỉ để lặng lẽ bên thềm
Thương nhớ ngày xưa cũ
Đứa trẻ lơ ngơ
Cười ngô nghê
Khi mướp mới ra hoa cà đâm nụ
Lao xao bữa cơm chiều
San sát mấy hàng tre
Nhà
Là tiếng lòng
Lúc nào đó trong đời ai đó sẽ nghe
Là ngõ về
Khi đường đời
Loay hoay mờ mịt lối
Không nhắc, chẳng nhờ
Không kêu, chẳng gọi
Bước chân về
Quen thuộc tựa mùa xưa
Nhà
Có ngày nắng có đêm mưa
Có tiếng thở sâu
Nhẹ nhàng an giấc
Có tiếng gà trưa
Có hoa có mật
Một đời người
Đi chỉ để về đây…
Nguyễn Phi Vân
09.12.2023
Comments