top of page

BÌNH TĨNH & TẬP TRUNG

Ảnh của tác giả: Phi Van NguyenPhi Van Nguyen



Tết xong thì tình hình thế giới rối hết cả lên. Deepseek quăng dự án ra khiến các ông lớn AI toàn cầu hoảng loạn. Trong cái sự loạn lạc đó thì cuộc chiến thương mại toàn cầu khai mào với những chính sách áp thuế quan của ông Mỹ và sự đáp trả tức thì của các quốc gia khác. Mấy ngày trời tin tức toàn là nguyên thủ quốc gia tuyên bố chính thức áp dụng chính sách thuế quan mới để đáp trả Big Brother. WW3 là đây chứ đâu. Đến Việt Nam cũng lên tiếng về sự chuẩn bị cho cuộc chiến thương mại này. 


Song song với đó thì tin tức đây đó về các dịch cúm mùa ở Nhật, Bắc Mỹ làm cho dân đen cực kỳ lo lắng. Người lớn thì lo ego và đánh nhau. Người dân thì cạn kiệt mấy năm nay sau Covid, giờ lại phải phập phồng về mối nguy của một cơn đại dịch khác. Nếu có, thì ai mà sống nổi nữa. Chuyện cũ, chiến tranh và suy thoái còn chưa xong, giờ lại còn chồng thêm mấy cái ngổn ngang mới này lên thì thiệt tình là tội tình cho dân đen quá. Nhưng cái thế thời nó thế. Tại một khoảng nào đó của vòng đời một con người hay một cộng đồng, hành tinh, luôn có những thời điểm mà Bề Trên giáng hết tất cả những thứ khó đỡ xuống cùng một lúc, để nhắc nhở loài người rằng, các người đừng có mà kiêu căng một tay che trời. Trời đất hết thảy đều có các vận hành thuận tự nhiên của nó. Rồi tất cả sẽ được sắp xếp lại, theo cái cách nó cần phải được sắp xếp, khi con người trở nên quá đáng và chạm biên. 


Người thấp cổ bé họng như chúng ta thì bất lực, chẳng có miếng ảnh hưởng nào trong cái chuyển biến ngoài sức tưởng tượng đó. Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà. Rồi thôi kệ họ đánh nhau đi chứ chúng tôi có làm được gì đâu trong cái thế hoảng loạn này. Chúng ta rồi chỉ quan tâm, công việc còn giữ được không, việc kinh doanh còn sống nổi không, chi tiêu hàng ngày, hàng tháng phải thắt lưng buộc bụng thế nào, cần làm gì để bảo toàn sinh kế cho gia đình, rồi tôi phải phản ứng hay tính toán ra sao với bao nhiêu khó khăn đang lởn vởn và ập vào cửa nhà ngay trước mắt. 


Cho nên, đặt trong cái sự đã rồi đó, không trong ngữ cảnh không ảnh hưởng được đó, điều duy nhất mình nên làm là focus - tập trung vào những thứ bản thân có thể chủ động, làm chủ và ảnh hưởng. Nguyên lý vòng tròn ảnh hưởng nó là như vậy mà phải không? Cho những ai không còn nhớ nguyên lý này thì, vòng tròn ảnh hưởng có 3 lớp. Trong cùng là những thứ bản thân mình có thể làm chủ, có thể quyết định và thực hiện mà không phụ thuộc vào sự vui buồn ngáo ngơ của bất kỳ ai. Vòng thứ 2 mở rộng hơn là những thứ mình dù không 100% đưa ra quyết định nhưng hoàn toàn có thể ảnh hưởng. Mức ảnh hưởng có khi từ 1% đến 99% nhưng vẫn cứ là có ảnh hưởng. Còn lại, vòng tròn thứ 3 ngoài rìa là những thứ mình bất lực, không hề có miếng ảnh hưởng nào, đứng đó nhìn chơi cho vui, quăng vài cái comment cho có tụ chớ chả ăn thua gì tới hoà bình thế giới. Ai muốn đọc cho rõ ràng hơn thì theo cái link này về nguyên lý vòng tròn ảnh hưởng mà đọc lại nhé: https://www.nguyenphivan.com/post/nếu-còn-do-dự


Rồi giờ quay lại với cái thế phản ứng bình thường trong thời thế bất thường nè, là chấp nhận cái mớ hoảng loạn của môi trường bên ngoài, chấp nhận không vùng vẫy làm gì vô ích với những thứ mà bản thân chẳng thể nào ảnh hưởng. OK, chơi! Tới thì nó cứ tới thôi. Tui không ảnh hưởng được thì tui đón nhận nó một cách hết sức bình tĩnh, khách quan và có hiểu biết, nghĩa là theo dõi kỹ để biết tình hình đang diễn biến ra sao, thế nào, tới đâu nhưng không mảy may nao núng hay nhảy lambada trên cái mớ thông tin đầu vào đó. Bình tĩnh sử dụng cái tư duy phản biện của mình để phân tích xem cái thế thời này nó ảnh hưởng gì tới bản thân mình, tới cuộc đời mình, tới những gì mình đang làm, sẽ làm, hay đang còn dự định. Rồi nó ảnh hưởng như vậy sẽ làm cho kế hoạch của mình tốt hơn, tệ đi, trượt dài, phải hoãn lại hay phải thay đổ hoàn toàn định hướng? Bình tĩnh ngồi nhận dạng nguồn gốc của những tác nhân có thể làm thay đổi, biến chuyển hay phá sản kế hoạch 2025 của mình. Nhận dạng chúng, xem xét đánh giá từng cái một, rồi tính giải pháp thực tế nhất, có thể thực hiện ngay và luôn dựa vào nguồn lực sẵn có, không mơ mộng vẩn vơ hay mong chờ ngoại lực mong manh gì gì từ bên ngoài. Thời này ăn chắc mặc bền. Chuyện mình mình lo. Nhà mình mình lo sắp xếp chứ đừng mơ hoang về cầu vồng ở phía chân trời. Nước tới chân phải nhảy. Lửa đốt tời nhà phải lo mà dập. Sống còn của mình và tập thể xung quanh mình là ưu tiên số 1. Thực tế là kỹ năng sống còn. Đừng trông chờ và mơ mộng viễn vông. OK hôn? Hết sức kỷ luật. Hết sức thực tế và thẳng thắn. Ngồi xuống xếp bài từng vấn đề một một cách chi tiết, có action - hành động và tự mình bỏ tâm bỏ sức vào làm, không ăn to nói lớn, ăn trên ngồi trước hay trông mong người khác giúp mình cứu mình gì ở đây. Chỉ có bạn cứu lấy bạn trong cái thời nhà nào cũng cháy này thôi. Hoặc là tự cứu mình, hoặc là mơ về chốn bên kia đường chân trời nơi ta không còn tồn tại. Sự thật nó đắng và gồ ghề như thế đó. Đối diện để sống hay bỏ chạy để mất mạng là tuỳ bạn. 


Nhưng bình tĩnh không thì chẳng bao giờ là đủ. Bình tĩnh nó chỉ giúp mình tư duy minh mẫn hơn, đưa ra lựa chọn và quyết định hợp lý hơn vì có sử dụng chút não, không phản ứng vô minh bằng những cảm xúc nhất thời, thế thôi. Nhiệm vụ của mình là, phải tập trung và hành động. Tập trung là tập trung vào những việc mình có thể làm, có thể chủ động hiện thực hoá, có thể ảnh hưởng bằng sự quyết liệt và tinh thần duy ý chí của mình, dành cho những thứ nằm trong vòng tròn số 1 và số 2. Chấm hết! Đừng lan man còm dạo về những thứ không liên quan. Giờ vấn đề của tôi là như này. Giờ cách giải quyết hay xử lý của tôi để tồn tại và giữ đất được là như này. Giờ các task tiếp theo tôi cần làm là như này, 1, 2, 3, 4 rõ ràng, có việc cụ thể, chi tiết, có người chịu trách nhiệm, có deadline không trốn cãi đi đâu được. Rồi cứ như vậy mà cắm đầu làm. Đừng có emo này nọ giùm. Mặt cắm đất lưng đội trời làm còn không xong. Đừng có ầu ơ ví dầu làm khổ bản thân và làm khổ mọi người. Nói tới cỡ này mà còn chưa hiểu thì thôi chớ, ngồi bên đường mà ngắm thời gian trôi, ở lại bầu bạn với quá khứ chớ liên quan gì đến tương lai nữa đâu mà bàn với ghế. 


Trong cái thời thế nó đập vào mặt như thế thì cách duy nhất là giơ cái mặt ra mà đối diện và tự mình lèo lái. vậy thôi chớ không có lời hay tiếng đẹp gì ở đây để nói cả. Hiện thực nó vốn khô khốc và mốc meo như thế. Hoặc là thay đổi góc nhìn về cái đẹp, tìm thấy tinh thần wabi-sabi. Hoặc là ta than thân trách phận vì mình đã sinh lầm thế kỷ, rồi nằm đó mà làm thơ về cơn đau và những nỗi buồn, chờ thời gian héo hắt. Lựa chọn là của mình thôi. Thời thế thì nó có thay đổi chi mô. Mình thay đổi và thích nghi thì mình sinh tồn. Mình chối từ và tự dạt ra ven đường thì mình mắc kẹt. Sao cũng được. Lựa chọn là của bạn. Nhưng lựa chọn rồi thì hãy dũng cảm mà sống với nó. Đừng than vãn, than phiền, than thân trách phận về sau. Vậy nhé!

Comentarios


Bạn đã đăng ký thành công!

Nhập email để tự động nhận bài mới

©2021 by Nguyễn Phi Vân

bottom of page