top of page
Ảnh của tác giảPhi Vân Nguyễn

CHÂN TRẦN, TÔI ĐI VỀ PHÍA CHÂN TRỜI...



Sáng nay, trả lại cho mình chút tĩnh lặng mênh mang. Chân trần, tôi đi về phía chân trời....

Có những lúc ta cần phải thế. Trầm mình trong im lặng để gột rửa những lao xao. Đạp lên từng đám bọt nước vỡ tan để nhắc nhở bản thân về sự không tồn tại của vĩnh hằng. Về với đức độ của đất trời để thấy mình nhỏ bé.


Tay trần ta đến, chân trần ta đi. Đoạn giữa của hai biên cảnh cuộc đời là những vết chân ngập ngừng trên cát. Mỗi bước chân qua vài cơn sóng lăn tăn, vết còn, vết mất. Sao người đời so chi bàn chân to, nhỏ? Sao người đời cào cấu chi vết đậm, nhạt của từng ngón chân trần? Một thoáng sóng vỡ tan, bờ cát phẳng lì, ngàn năm trước ngàn năm sau vẫn thế.


Có khi, hạnh phúc chỉ giản đơn như cảm giác thô ráp của từng hạt cát. Có khi, niềm vui nhẹ như ánh ban mai sẽ chạm vào áng biển long lanh. Và lòng người sao chẳng mở toang, giữ chi đại dương sóng trong tim khi lòng biển giản đơn mênh mang lặng?

26 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page