top of page
Ảnh của tác giảPhi Vân Nguyễn

Con Gà Chọi


20130528-221025.jpg

“Xoẹt!” Những dòng máu đỏ tươi bắn loạn xạ. Con kia ngã gục, giãy đành đạch vài cái rồi nằm sóng xoài trên vỉa hè. Chiều nay ắt sẽ có một chầu “gà nòi hầm xả”.

Cồ cất tiếng gáy vang vang. đã mấy năm nay nó vang danh sừng sỏ trong cái xóm gà chuyên nghiệp này. Bao nhiêu tên đàn anh, đàn em khắp mọi miền đều bị hắn oánh cho ngã ngửa, kẻ thì chết tươi, kẻ thì ôm đầu máu chạy có cờ, tên thì phải tàn tật suốt đời. Chủ của Cồ vì thế mà cũng vô cùng hãnh diện. Tiền thắng bạc lần nào Cồ cũng được hưởng sái, nào là bồi bổ, nào là lồng đẹp, nào là cựa mới. Oách thế đấy! Sức mạnh, tài năng, mưu mô, chiến thuật của nó đã khiến cho cả cái xóm này phải tâm phục khẩu phục. Vinh hoa phú quý thôi thì khỏi phải bàn. Sau mỗi trận đá tơi bời, cái mào của Cồ lại đỏ thêm một chút. Màu đỏ của chiến thắng. Màu đỏ của vinh quang. Màu đỏ của sự ngạo mạn….

Một ngày tháng 5 đầu hạ, trời oi oi bức bức, Cồ lại lên đường. Lại một tên nữa sắp tiêu đời. Chẳng mấy khi Cồ quan tâm đến những kẻ chiến bại ấy. Chúng vốn sinh ra là để chiến bại mà. Cồ ngạo nghễ bước ra. “Ôi trời! Lại một thắng ốm tong teo. Trông hắn cũng lì đòn ra phết nhưng cái vẻ bỡ ngỡ ấy chắc là mới ra sân lần đầu. Thôi thì đánh đòn truyền thống vậy. Chẳng cần phải suy nghĩ chi cho mệt.” Cồ điệu đàng sấn tới. “Xoẹt!” Trời đất bỗng chao đảo. Vỉa hè trưa nay sao lạnh quá….

Nó nằm sóng xoài trên mặt đất, chỉ kịp thoáng nghe một ai đó bình luận, “Em này là chiến binh vũ trụ mô đen mới đấy! Ra trận đầu mà đã nốc ao nhà vô địch.”

Cồ nằm đó đơn độc, không một người thân, không một giọt nước mắt. Có chăng là vài ánh mắt ái ngại cho cái thân phận đáng thương của một kẻ đã từng nếm mùi chiến thắng. Chiều nay, chắc cái đám bạn nhậu của ông chủ lại có một độ “gà nòi hầm xả”.

Khi những giọt nước mắt cuối cùng của Cồ khẽ chạm vào những hạt cát mong manh, nó mới hiểu ra rằng cuộc đời vốn vô thường đến thế….

28 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page