Vẫn là nét chiều hời dỗi đấy thôi
Vẫn con đường vắng tênh
Vẫn chiếc lá vẩn vơ không biết làm sao nghĩ
Vẫn cái tôi cũ kỹ
Tương tư về những miền siêu thực
Ươm ươm nắng vỉa hè
Nhưng sao có thể là tôi
Khi một phần nào đó trong đời thời đã mất
Có thể là một lời nói thật
Là cái rét lặng căm trên từng nỗi nhớ mùa đông
Có thể là nỗi buồn man mác bên sông
Thương cho nỗi cô đơn của con cò trắng
Có thể là khoảng lặng
Mênh mang tri kỷ không lời
Là tôi, nhưng chẳng phải là tôi
Khi tính toán về có không được mất
Loanh quanh kiếp người
Ai đến, ai đi
Là tôi, nhưng cũng là vũ trụ từ thưở hồng hoang cho đến chớm xuân thì
Là không, nhưng cũng là tất cả
Nếu thế thì
Sao loài người cứ phải sớm khuya tất tả
Đi tìm một mảnh trăng non?
Nguyễn Phi Vân
10.09.2021
Comments