Đêm trở mình
Thức giấc đà hai bảy
Ngày tháng miên man
Dắt nhau về cận số mo
Là thế ư
Đã qua bao ngày lắng đêm lo
Tháng rộng năm dài
Thoáng ưu tư mùa hạnh phúc
Nắng nhẹ cuối đường làng
Gió lao xao cành trúc
Xôn xao phiên chợ đầu ghành
Đong đưa ba chiếc thuyền nan
Ở đâu trên vũ trụ này
Người ta kháo nhau
Xuân đã đến Tết đã sang
Vũ trụ song song
Có phải chỉ một mùa vô tận
Hữu hạn bước qua
Nửa thời lận đận
Vô hạn về
Thu có hạ có đông
Chuyện một đời
Ai biết mấy ngóng trông
Ầu ơ cánh võng sau nhà
Lim dim gốc mai vàng trước ngõ
Thoáng nhân gian
Mênh mang tiếng chuông chiều vàng võ
Lăn tăn con sóng đầu nguồn
Vỡ vụn cuối chân đê
Đến nơi nao
Và đâu chốn trở về
Khi mùa qua vội vã
Đã kịp làm gì đâu
Một năm
Một thời
Lại một đời nghiêng ngả
Người tìm gì
Trong ngần ấy cơn mê
Đến đi đi đi
Rồi lại trở về
Ngồi hong thoáng tóc sương chiều
Bên song sắt cũ
Thì ra
Gieo hạt bão giông
Gặt mấy mùa mưa lũ
Chỉ để nhận ra rằng
Hiện tại vốn là mơ
Lặng im
Như một gã khờ
Để nhìn thấy sự hiển nhiên
Mà người đời cố nhìn song chẳng thấy
Hai bảy thì đã sao
Một đời vẫn vậy
Nhắm mắt thở dài
Vô tận ở trong ta
Không cần tìm
Vì chẳng có xa
Không gần
Chẳng đi
Không đến…
Nguyễn Phi Vân
27 Tết Ất Tỵ
Comments